Thời gian qua, rộ lên thông tin cấm một số bài hát sáng tác trước 1975, chuyện cũng bình thường thôi, đã xảy ra nhiều lần, cấm rồi cho rồi lại cấm, đó là chuyện của nhà cầm quyền trong suốt 42 năm qua, mọi người ai hát thì cứ hát, chẳng có gì mà ầm ĩ. Tình cờ, tôi đọc bài phỏng vấn “nhà phê bình âm nhạc”, “nhạc sỹ” Nguyễn Lưu, ở đó ông nêu ra 3 lý do để cấm bài hát “con đường xưa em đi” của tác giả Châu Kỳ và Hồ Đình Phương.
1. Con đường xưa “anh” đi là con đường nào?
2. Chiến trường anh bước đi là chiến trường nào?
3. Liệu con em những người xưa kia bị chĩa súng vào đầu nghĩ gì, mình đúng hay mình sai khi hát bài hát này.
Ông Nguyễn Lưu đã cố tình đánh tráo khái niệm khi cho rằng “con đường xưa anh đi” là con đường trừu tượng, trong khi Châu Kỳ và Hồ Đình Phương đã viết rất rõ ràng “con đường xưa em đi” là con đường cụ thể. Tôi có vài ý chia sẻ về việc ông Nguyễn Lưu đã nêu ra “con đường xưa anh đi”.
Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) là một quốc gia có chủ quyền, được quốc tế công nhận, có hiến pháp thông qua bởi quốc hội dân cử ngày 26 tháng 10 năm 1956. Trong đó đã đặt cọng sản ra ngoài vòng pháp luật, cấm mọi hình thức quảng bá, tuyên truyền, đi theo. Tội cao nhất cho điều này là tử hình.
Những công dân sống trong quốc gia này phải tuân thủ hiến pháp và luật pháp của quốc gia, đó là lẽ tất nhiên. Khi chiến tranh chưa đến hồi ác liệt, những người lính tham gia bảo vệ người dân vô tội, những người bình thường.
Anh đi chiến dịch xa vời.
Nòng súng nhân đạo cứu người lầm than. (Phạm Đình Chương)
Khi chiến sự trở nên ác liệt, họ là người bảo vệ biên cương, bảo vệ dân lành, đó là bổn phận dẫu phải hy sinh tình riêng, họ không muốn người yêu của mình phải trở thành “góa phụ ngây thơ”. Họ luôn tâm niệm “cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”.
Đơn xin cưới, một tờ đơn xin cưới.
Đã viết rồi sao lại xé em ơi!
Vì không muốn người mình yêu
trở thành góa phụ ngây thơ. (Trần Thiện Thanh)
và: Anh trở về dang dở đời em
hay: trên trực thăng sơn màu tang trắng (thơ Linh Phương, nhạc Phạm Duy)
hoặc: Chiều nay đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình
Chiều nay đi nhận xác anh.
Cuồng si thủa ấy, hiển linh bây giờ. (Phạm Duy).
Và phải hy sinh những niềm vui bình thường của con người, cả trong những ngày thiêng liêng nhất như ngày Tết:
Đón giao thừa một phiên gác đêm.
Chào xuân đến súng xa vang rền.
và: Chiều mưa biên giới, anh đi về đâu?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu. (Nguyễn Văn Đông).
Trong chiến trường họ luôn phải tìm vui trong chiến trận:
Những đóm mắt hỏa châu bừng lên trong màn tối.
Như mắt em sáng ngời, đưa anh đi ngàn lối.
Những đêm không ngủ, anh ngồi tâm sự cùng hỏa châu rơi. (Hàn Châu)
Và cũng không kém phần lãng mạn:
Vượt cao vút cao
Mây trời kết thành một vùng tuyết trắng ngần
Tuyết ơi xin nhuộm
trắng trong tâm hồn em gaí nhỏ tôi thương.(Trần Thiện Thanh)
hay: …..Nên đêm vượt trùng
Anh mong tìm gặp hoa trắng về tặng em, cho anh thì thầm
Em ơi tình mình trắng như hoa đại dương. (Anh Thi)
Dẫu tham gia, hòa mình trong cuộc chiến, trong lòng họ luôn nghĩ đến hòa bình, với những ước muốn rất thường, nhưng vẫn chưa đạt được:
Qua mùa trăng vu quy, Vì mưa gió không về
Chiến trường anh bước đi. (Châu Kỳ, Hồ Đình Phương)
hoặc: Một mai qua cơn mê, Xa cuộc đời bềnh bồng
Anh lại về bên em
để: …..Cùng theo lũ em học hành như xưa. (Tâm Anh)
Bản thân chúng tôi cũng vì ước vọng hòa bình, không muốn chiến tranh nên đã có một thời tuổi trẻ “dại dột”, theo chân những Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi biểu tình, và những đêm trắng với Tôn Thất Lập, Miên Đức Thắng trong đêm “hát cho dân tôi nghe”. Sau này mới biết mình bị lợi dụng.
Đó là “con đường xưa anh đi” và chiến trường anh bước đi không đâu xa, nó ở ngay trước ngõ nhà mình, cuối làng mình, không phải “đi chiến trường, gùi trên vai nặng trĩu” hoặc “hành quân đêm súng mang nặng trên vai”, họ bước vào chiến trường rất nhẹ nhàng, “chiến trường anh bước đi” và chiến trường đó nó quen thuộc như hơi thở, bữa cơm hằng ngày, bình thản như cuộc sống.
Đại bác đêm đêm dội về thành phố,
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe,
Đại bác qua đây đánh thức Mẹ dậy
Đại bác qua đây em thơ giật mình…..
Cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn….(Trịnh Công Sơn)
Chiến trường của họ đấy, tất cả đã chấm dứt một cách tức tưởi vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, và họ những người lính Cộng hòa hiện tại là những ông già lụ khụ, người trẻ nhất cũng đã ngoài 60, cuộc sống hiện tại rất khó khăn, mặc cho xã hội “bên thắng cuộc” có nhận xuống tận đáy xã hội, họ vẫn sống hào hùng và kiêu hãnh vì đã làm trọn nhiệm vụ của mình: Tổ quốc, danh dự, trách nhiệm, dẫu đã để lại chiến trường một phần thân thể.
Chiến tranh đã qua đi 42 năm rồi, anh em đã thôi kê súng vào đầu nhau, đã có những đám cưới của những người ở hai bên chiến tuyến, ai đúng ai sai lịch sử sẽ phán xét công minh. Không biết tại sao”bên thắng cuộc” vẫn còn hằn học với cả cái bóng và tiếng vọng của một thời đã qua./.